Gần 20 năm, Tân An, ngôi trường dấu yêu ngày xưa gợi thức bao kỉ niệm, để chúng tôi tìm về với nhau, về với kí ức tuổi thơ một thời áo trắng. Về với góc xanh, khoảng trời bên ô cửa sổ, nơi chúng tôi đã từng một thời năng nổ, một thời ngổ nghịch, một thời trẻ thơ...
Một thời chúng tôi đã sống trọn vẹn với từng ước mơ, từng niềm vui, nỗi buồn trẻ nhỏ, khoảng thời gian diệu vợi với nhiều nỗi nhớ thương,chúng tôi từng gắn bó, từng yêu thương và từng trăn trở...
Chúng tôi thuộc thế hệ học trò 8x, ngày ấy, lâu lắm rồi, chúng tôi trở thành học sinh cấp III ở trường THPT Tân An..Bẽn lẽn trong từng bước chân chúng tôi vào trường đến lớp, cũng bẽn lẽn như thế chúng tôi khám phá từng góc sân, khoảng trời trong không gian rợp bóng những nhành phượng vĩ... Chúng tôi khá đông gần 40 thành viên, thành thị có, nông thôn cũng có, nữa lưng chừng cũng có,được xếp vào chung lớp, gọi là lớp A5..
Ba năm dần qua trên từng trang vở học trò, chúng tôi gắn bó, chúng tôi lớn lên, đầy ắp những kỉ niệm vui buồn qua ba lần thay GVCN.Lớp A5 thời ấy( 1998-2001 ) trở thành nổi tiếng bởi những thành viên cá biệt, bởi những nữ sinh duyên dáng “sắc nước hương trời”, bởi thành tích học tập và thành tích quấy phá. Chúng tôi lớn lên cùng năm tháng và trưởng thành cùng tháng năm…
Và hôm nay, nắng đẹp trời trong..khi những cơn mưa đầu mùa hạ bắt đầu rả rích rơi, chúng tôi lại cùng nhau trở về với Trường THPT Tân An sau gần 20 năm xa cách...Vẫn những bước chân lặng thầm, những ánh mắt tìm nhau, những bồi hồi xúc động sau gần 20 năm , tính từ ngày chúng tôi là học sinh Tân An...
Vẫn những dãy hành lang dài đượm sắc hoa phượng vĩ, vẫn những chiếc ghế đá lặng lẽ dưới những hàng cây, vẫn sân chơi thoáng rộng và cột cờ vút cao giữa khoảng sân đầy nắng, gió và trời xanh…tất cả vẫn như ngày xưa khi chúng tôi còn bé, tất cả ùa về trong kí ức tuổi thơ, một thời thơ trẻ… Nơi đây, từng góc sân trường ,từng hành lang lớp học chúng tôi đã cùng học, cùng chơi, cùng gắn bó, cùng ôn bài và cùng nhau lớn lên...
Hôm nay gặp lại, mỗi người trong chúng tôi vẫn vậy, hồn nhiên, vô tư như những ngày xưa ấy, chẳng ai chịu nhường ai, chẳng e dè câu nệ, cùng vui, cùng hát cùng chuyện trò, chuyện nọ nối chuyện kia, chuyện kia sang chuyện khác.... Có những kỉ niệm đã lâu lắm rồi nó ngủ yên trong kí ức tuổi thơ, thì hôm nay những kỉ niệm nó ùa về, rõ mồn một...
Sau gần 20 năm ,kể từ ngày chúng tôi rời xa mái trường thân yêu,ngày trở về chúng tôi ôm chầm nhau trong những cái ôm thật chặt, bắt tay nhau trong những cái bắt tay thấm nồng, chúng tôi cùng vào lớp, căn phòng ngày xưa chúng tôi từng ngồi học, cùng sinh hoạt lớp, chúng tôi bùi ngùi, lạc trong kí ức để lại cùng nhau trong căn phòng này, sinh hoạt lớp cùng GVCN của ngày xưa… Và cứ như vậy, kí ức ngày xưa ùa về trong mỗi đứa man mác, bâng khuâng, bùi ngùi hoen lệ...
Ở nơi lớp học đó, có những lúc chúng tôi đã khóc, có những lúc GVCN lớp tôi cũng đã khóc ,những giọt nước mắt yêu thương, những giọt nước mắt bất lực và cả những giọt nước mắt mừng vui….và từ những giọt nước mắt ấy chúng tôi cũng đã dần lớn lên...
Chúng tôi, những thành viên của lớp A5 ngày ấy, cùng nhìn nhau,cùng điểm danh như ngày xưa còn bé, cùng nhau bùi ngùi kẻ còn người mất...cùng nhau nói lời tri ân lặng thầm đến các thế hệ Thầy Cô giáo đã dày công dạy giỗ, dìu dắt chúng tôi từ thuở nào...
Thầy cô ơi, chúng con đã về đây, tập thể lớp A5 thuở ấy, 1998-2001. Chúng con xin gửi lời tri ân sâu sắc đến quý Thầy Cô, những người thắp sáng ước mơ trên những chuyến đò tri thức, những con người vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa, nhọc nhằn trên từng trang giáo án, nhọc nhằn trên những xấp bài bao đêm, để lặng thầm gieo mầm tri thức cho biết bao thế hệ học trò như chúng con. Có những học trò rất ngoan, cũng có những học trò ngổ nghịch, nhưng Thầy Cô vẫn ân cần lặng lẽ, gieo cho đời những ước mơ xanh, góp nhặt cho đời những mầm cây mọc thẳng...
Chúng tôi cùng Về Nguồn trong dòng chảy của yêu thương, tưởng nhớ, trao cho nhau những chia sẻ ngọt bùi, trao cho nhau kỉ niệm chương về mái trường xưa yêu dấu, cùng lắng nghe phút lắng lòng để bày tỏ tiếng Tri Ân..Làm sao kể hết những lần thầy cô đã vất vả vì chúng tôi, làm sao đong đầy công khó nhọc của thầy cô...?!
Chúng tôi biết, giờ đây chúng tôi hiểu, các thầy cô ngày xưa đã khổ sở rất nhiều, nhưng chúng tôi cũng rất vui vì giờ đây mỗi đứa trong chúng tôi đều đã thành công để trở về, báo công cùng các thầy cô và cùng nhau chuộc lỗi, bởi ngày xưa chúng tôi còn bé lắm,còn nông nỗi ngây thơ của cái tuổi mà nhất nhì không có chỉ có thứ ba thôi...
Sau gần 20 năm tìm về với kí ức tuổi học trò sao mà đáng yêu đến thế..!! Vẫn cứ nghe âm vang lời hát, "hàng ghế đá, xanh hàng cây góc sân trường...kỉ niệm đó trong chiều mưa tan trường, hai đứa chung đường sao nghe vấn vương...Có những tình bạn thật đẹp sau 20 năm, có những vẻ đẹp vẫn vẹn nguyên sau 20 năm.....Lớp A5 khóa ấy cứ gọi là nổi như cồn vì có nhiều thành phần học sinh cá biệt, nhiều những khuyết điểm, nhiều những lỗi lầm. Cứ kiểm điểm sai phạm này , tuần sau nó lại sai phạm tiếp lỗi khác nghiêm trọng hơn. Cứ kiểm điểm, cứ hứa rồi vẫn cứ sai phạm...Có thể nói, hơn ai hết, các thầy giáo chủ nhiệm lớp chúng tôi cứ cầu nguyện thời gian qua nhanh cho cái lũ này nó ra trường cho nhẹ gánh....
Thế mà gần 20 năm sau chúng nó về trường trong một dáng vẻ mới, chững chạc, thành công, để rồi vẫn hội hè, đình đám suốt một ngày rồi mới tan hội mỗi người về mỗi ngả, để lại nỗi nhớ vấn vương ở" hàng ghế đá, góc sân trường" để lại kí ức về hình ảnh trong lòng mỗi đứa học trò lớp A5 năm ấy.
Xem lại dáng hình nhau trong từng xê ri ảnh mãi vẫn không thấy chán, vẫn cứ nhìn thấy những khoảnh khắc thật đáng yêu,và vẫn cứ muốn được thêm một lần hội ngộ, thêm một lần kỉ niệm được trở về với kí ức tuổi học trò...
Cuộc đời mỗi người có bao lần hội ngộ rồi chia ly như thế, nhưng lần nào nước mắt cũng hoen mi, lần nào cũng nghẹn ngào xúc động, bởi đôi khi lời chia tay đâu cứ dễ để nói ra. Kí ức mỗi người sẽ mang theo trong hành trang cuộc sống vẫn sẽ là góc sân, khoảng trời trong gam màu vàng nhạt THPT Tân An ơi..!!Để rồi dư âm ngày trở về cứ ngân lên như một nốt nhạc lòng thẳm sâu trong kí ức, để rồi chúng tôi lại trở về khi trường thêm bề dày của tháng năm kỉ niệm...
Hẹn gặp nhé, mái trường xưa yêu dấu, Thầy Cô ơi, chúng con sẽ lại trở về bên mái trường, dãy hành lang lớp học, cùng góc sân khoảng trời kí ức tuổi thần tiên. Hẹn gặp nhé, bạn bè ơi…kỉ niệm ơi...